Khựa là gì? – Nhật ký Estih (phần 2)
Là thấy chúng nó ngứa mắt, ta đạp cho chúng nó mấy cái.
Là khi ta đi WC, thấy có đứa ở phòng bên cạnh, ta giả vờ cầm điện thoại nói chuyện để chúng nó tưởng thật rồi chúng nó cười nắc nẻ, còn ta thì đắc chí, hí hí cười một mình.
Là khi ta dạy nó làm ảnh động pts, tay ta cầm nguyên cái cây rõ to, nó không làm được, ta không ngại cầm luôn cái cây khảo luôn vào đầu nó rồi nói: “Ngu”. Ta thấy nó có vẻ sợ hãi, ta đắc ý cười khanh khách.
Là khi ta không biết làm ảnh động pts, ta nhờ nó dạy ta làm, làm mãi không được ta bảo nó “Dốt không biết dạy”.
Là khi thấy nó cầm cây khảo ta, ta giằng luôn cái cây trong tay nó, ta khảo lại nó.
Là khi đang thấy nó nghe nhạc và nhảy múa, ta thấy ngứa mắt rút dây máy tính ra. Nó không biết mở, khóc ầm lên ăn vạ, ta cười hô hố, hô hố.
Là khi thấy nó tắt máy tính, ta điên tiết, chạy ra đẩy nó ra ngoài sân, quẳng nó đi và ta không quên nói: vứt mi ra ngoài, vì tội phá đám.
Là khi thấy nó điểm cao hơn mình, ta tức xé tan tờ giấy đề thi thành trăm mảnh.
Là khi thấy cái mặt độn thổ, điên tiết, và hành động xé đề thi của nó, ta buồn cười quá, cười ngã lộn cổ xuống đất.
Là khi nó nhờ ta giữ ví tiền hộ nó, ta cầm rồi sau đó gọi điện cho nó, vừa nói vừa khóc thút thít bảo với nó ta làm mất ví của nó rồi, mặt nó ngây ra, nhưng vẫn gượng cười và bảo: “không sao, không sao”. Ta buồn cười quá, không nhịn được nữa, ta phì ra cười.
Là đứa nọ tìm cách đổ vạ cho đứa kia, rồi cùng nhau cười phì.
Là ta kêu nó chơi caro dốt, trong khi ta chơi còn dốt hơn nó.
Là khi chuẩn bị đi ăn cơm, ta chốt cửa lại, để nó ở trong nhà khóc sụt sịt, còn ta ở ngoài nhăn răn ra cười.
Là khi vào trong thang máy, ta nhấn nút tầng khác, nó không để ý, đến khi mở cửa, nó tớn lên chạy ra ngoài, ta giơ tay vẫy “bye, bye”.
Là khi nấu cơm, ta lấy dây chun ra đưa vào gần miệng nó, nó không biết cứ tưởng đồ ăn nên liên tục thổi phù phù cho “thức ăn” nguội rồi chén.
Là khi sống trong môi trường mới, ta không quen, khi dành chiến thắng trong trò chơi, ta vui quá, nhảy và hét ầm lên, đến khi bị bạn cùng phòng mắng “trật tự”, ta mới nhớ ra.
Là những đứa bạn chơi rất thân liên tục cãi vã nhau, chẳng đứa nào nhường đứa nào.
Là khi thấy nó nhảy múa, ta bảo nó “dở”.
Sáng tác: Trang Ngốc Nghếch
(Nguyễn Thị Trang - Hải Phòng)

0 nhận xét: