Trao yêu thương nhận thương yêu




Reng… Reng… Reng…
Tiếng chuông đồng hồ khiến Bảo Trân (cô bé 19 tuổi) giật mình tỉnh giấc. Cô uể oải ngồi dậy, rồi lấy tay dụi mắt, khung cảnh trong phòng từ từ hiện lên rất rõ trong đôi mắt to, trong veo của cô, cô nở nụ cười rất tươi để đón chào một ngày mới, rê người đến mép giường và từ từ ngồi vào chiếc xe lăn…
- Bảo Trân, dậy rồi hả con? – tiếng bà Thanh (mẹ Bảo Trân) nói từ phòng bếp vọng ra
- Dạ - Trân trả lời
- Mau vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng đi con. Bữa sáng hôm nay, mẹ nghĩ rằng con sẽ thích
- Dạ, vâng ạ.
Cô dùng đôi tay nhỏ bé đẩy từng vòng bánh xe lăn đi vào trong nhà tắm. Ngắm nhìn trên gương, cô thấy mình xinh đẹp lên nhiều. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nó tiếp tục lăn xe vào trong phòng bếp.
- Vào ăn đi con – mẹ mỉm cười dịu dàng
Trân từ từ lăn xe đến bàn ăn sáng. Bữa sáng hôm nay, mẹ nấu mì tôm trứng với lá ngải thơm phức, cô ăn một cách ngon lành. Vị đăng đắng của lá ngải hòa quyện cùng vị thơm ngon của quả trứng, cùng với cái nóng bỏng của nước tương, khiến Trân phải suýt soa. Ăn xong bát mì tôm, trán Bảo Trân nóng toát mồ hôi, nhưng cũng thật thoải mái. Bà Thanh nhìn con âu yếm:
- Ngon không con?
- Ngon mẹ ạ, mẹ nấu món nào cũng ngon hết. Con yêu mẹ.
Bảo Trân vừa nói, vừa mỉm cười, cô vừa đưa hai tay lên dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái tạo thành hình trái tim. Bà Thanh cười hạnh phúc. Mỗi lần nấu bất cứ món ăn nào, bà vẫn thường được chồng bà và cô con gái dễ thương Bảo Trân khen ngợi làm bà cảm thấy cuộc đời này thật tuyệt vời. Bảo Trân – con gái bà bị liệt hai chân từ bé, nên khi nuôi Bảo Trân, bà cũng rất vất vả, nhưng bù lại Trân luôn làm cho bà vui lòng, Trân học rất giỏi, cô luôn vui vẻ, yêu đời, với cô cuộc sống lúc nào cũng luôn tươi đẹp.
Sau khi ăn sáng xong, Bảo Trân cùng mẹ dọn dẹp và rửa bát.
- Chiều này, có mấy bạn qua nhà mình chơi?
- Dạ, khoảng 9 bạn mẹ ạ.
- Chiều nay, bọn con thích ăn món gì để mẹ nấu cho nào?
- Vậy tuyệt quá! Mẹ tham gia cùng bọn con cho vui nhé!
- Ừ - bà Thanh mỉm cười xoa đầu cô con gái bé bỏng, dù Bảo Trân đã 19 tuổi nhưng trong mắt bất cứ người cha, người mẹ nào con mình vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn.
Sau khi dọn dẹp xong, Bảo Trân xin phép mẹ cho đi dạo chơi, cô nhẹ nhàng lăn xe lăn đi ra ngoài đường, cô đi trên vỉa hè. Bảo Trân ngước mắt lên bầu trời trong xanh, cao vút, ánh sang mặt trời khiến mắt cô càng trở lên long lanh hơn, cô hít thật sâu rồi từ từ thở ra nhẹ nhàng, cô cảm thấy trong người thật thoải mái. Đường phố đông vui nhộn nhịp, từng đoàn, từng đoàn người đi lại, ai cũng có công việc của riêng mình. Hôm nay, lớp Trân được nghỉ nên cô muốn dành thời gian dạo chơi. Cô lăn chiếc xe lăn đi trên hè phố, vừa lăn cô vừa đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, những cử chỉ hành động, tiếng cười của mọi người. Các bác hàng xóm nhìn Bảo Trân mỉm cười và nói “Bảo Trân, cố lên!”, cô cảm thấy vui vui trong lòng. Trân là cô gái thích nhẹ nhàng, đơn giản, thích đi dạo chơi một mình lúc rảnh rỗi, và ngồi ngắm tất cả mọi thứ ở xung quanh cô. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười hay niềm vui của ai đó, cô đều cảm thấy hạnh phúc và dường như đó chính là niềm vui của cô vậy. Vòng quay xe lăn vẫn lăn đều, và bao nhiêu cảnh vật dần dần hiện lên trong đôi mắt trong sáng của Bảo Trân… Lăn được một đoạn dài, Bảo Trân tình cờ nhìn thấy hình ảnh khiến cô phải dừng lại. Cô thấy hai cậu bé ăn mặc rách rưới, quần áo bẩn thỉu, một cậu bé khoảng 10 tuổi, một cậu bé khoảng 7 tuổi. Em bé 7 tuổi đang ngồi khóc bên gốc cây, và cậu bé 10 tuổi đang đứng dỗ dành. Bảo Trân liền đẩy chiếc xe lăn đến gần hai em.
- Chào hai em, chị tên Bảo Trân, hai em tên gì? Có chuyện gì vậy hai em? Chị có thể giúp được gì cho hai em không? Bảo Trân hỏi.
- Em tên là Tuấn, em trai em tên Thái. Thằng Thái, nó đang đói chị ạ, vì bọn em ở tận Nghệ An lên đây để tìm việc làm. Bọn em lên Hà Nội đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được việc gì cả. Mấy ngày nay, bọn em đã phải nhịn đói suốt hai ngày nay rồi. Nhà bọn em nghèo lắm, không rời xa quê hương để tìm việc thì không biết phải làm gì để sống đây?... – Tuấn vừa nói, mắt ngân ngấn lệ
Vừa nghe xong câu chuyện mà hai anh em Tuấn, Thái kể cho cô nghe. Không hiểu sao, trong lòng Bảo Trân lúc đó bỗng dâng trào nỗi thương cảm, có lẽ do sự đồng cảm chăng? Trân thấy mình thật may mắn vì cô còn có gia đình, bạn bè, cô không phải bươn trải xã hội để kiếm sống khi còn nhỏ. Bảo Trân muốn làm một việc gì đó để giúp hai anh em nhưng cô không biết phải làm gì để giúp hai anh em họ đây khi bản thân cô còn chưa biết phải làm gì tiếp theo. Cô lấy trong túi 100.000 nghìn (số tiền mà cô đã nhịn ăn sang để có tiền mua sách) đưa cho hai anh em.
- chị cũng không có nhiều để cho hai em, chị chỉ có từng này, em cầm lấy và mua đồ ăn cho Thái, Thái đói lắm rồi đấy.
- Bọn em cám ơn chị, nhưng bọn em sẽ chỉ nhận tấm lòng của chị thôi, còn tiền thì bọn em không lấy đâu ạ, chị cất đi – Tuấn trả lời
- Hai em cứ cầm lấy đi. – Bảo Trân vừa nói vừa đưa tiền vào tay Tuấn.
Cả hai bên, bên cho, bên không nhận, cứ đẩy đi đẩy lại suốt mấy phút. Cuối cùng, Tuấn quyết định cầm số tiền, nhưng với điều kiện “Em chỉ vay thôi, khi nào em có việc nhất định em sẽ trả, chị đợi em một chút”. Nói xong, Tuấn nhanh nhẹn chạy đi, một lúc sau, khi quay lại Tuấn cầm trên tay 3 chiếc bánh mì kẹp thịt rất ngon. Tuấn đưa cho mỗi người một cái bánh mì. Sau đó, cả ba người (Bảo Trân, Tuấn, Thái) vừa ăn, vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ. Bảo Trân đã động viên hai em rất nhiều… Lúc Bảo Trân ra về, Tuấn cũng kịp xin địa chỉ của Trân.
Hai tháng sau, khi Bảo Trân đang say sưa ngồi vẽ tranh ở trong phòng, thì có tiếng chuông cửa kêu. Bà Thanh nhanh nhẹn ra mở cửa, trước mặt bà là hai cậu bé rất dễ thương, ăn mặc gọn gàng.
- Cháu chào bác, thưa bác, đây có phải nhà chị Bảo Trân không ạ? – Tuấn vừa nói vừa nở nụ cười tươi trên môi
- Đúng rồi. Hai cháu sao lại biết bảo Trân?
- Hai anh em cháu là bạn của chị Trân. Cháu tên Tuân, còn em cháu tên Thái.
- À, thì ra là hai an hem cháu à. Bác đã được nghe con gái bác kể về hai cháu. Bảo Trân, con mau xem ai đến chơi với con này.
- Dạ - tiếng Bảo Trân vọng ra từ trong nhà.
Bảo Trân từ trong phòng lăn xe lăn ra ngoài, bà Thanh cũng dẫn hai anh em Tuấn và Thái vào trong nhà. Vừa nhìn thấy Bảo Trân, Thái vội chạy đến ôm lấy Bảo Trân.
- Chị, bọn em rất nhớ chị.
- Thế nào rồi? Hai em đã có công việc chưa? – Bảo Trân mỉm cười nói và xoa đầu em Thái
- Dạ, sau khi gặp chị, bọn em may mắn gặp được người đứng đầu trung tâm dạy nghề. Bác ấy đã nhận hai anh em em làm, và hiện tại bọn em đang học sửa chữa máy tính. Hì hì. – Thái hồn nhiên trả lời
- – Em tặng chị này – Thái vừa nói vừa đưa cho Bảo Trân một hộp thủy tinh trong suốt, trong đó có rất nhiều rất nhiều những con hạc đủ mảu sắc – đây là một nghìn con hạc giấy do anh em em gấp, mỗi con hạc là một lời chúc tốt lành mà bọn em dành cho chị.
- Cám ơn em – Bảo Trân nghẹn ngào trả lời
- Em trả lại chị 100.000 nghìn mà cách đây hai chị đã đưa cho tụi em – lúc này Tuấn mới lên tiếng, tay Tuấn cầm tờ 100000 nghìn đưa cho Bảo Trân – Cám ơn chị rất nhiều.
- Chị sẽ nhận lại số tiền này – Bảo Trân nói – chị thực sự rất vui khi thấy hai em đã tìm được chỗ học nghề để sau này lập nghiệp và chị sẽ tặng hai em số tiền đó coi như là quà của chị mừng cho hai em – Bảo Trân vừa nói vừa nở nụ cười với ánh mắt dịu dàng nhìn vào Tuấn và Thái – hai em nhận đi, không chị buồn bây giờ. ^^
- Vâng, chị nói vậy thì bọn em xin nhận, và bọn em sẽ cố gắng học chăm chỉ, để sau này có công việc ổn định, sống tự lập, giúp đỡ được gia đình và những người cùng hoàn cảnh – Tuấn nói
- Nào, cả ba chị em ăn sữa chua và hoa quả, rồi nói chuyện nào. – bà Thanh từ trong phòng bếp bê ra một khay hoa quả và sữa chua mang ra đặt lên bàn.
Cuộc gặp gỡ và nói chuyện của ba chị em rất vui vẻ. Ánh mắt của Bảo Trân, Tuấn, Thái và bà Thanh (mẹ Bảo Trân) sáng ngời trong hạnh phúc…

Cám ơn các bạn đã đọc tác phẩm do Trang sang tác. Các bạn à, hạnh phúc thật đơn giản phải không các bạn? Hãy sống thật tốt và làm thật nhiều điều tốt các bạn nhé!


Sáng tác: Trang Ngốc Nghếch
(Nguyễn Thị Trang - Hải Phòng)

0 nhận xét: